Đám mây trắng trên khung trời cao, em gửi mắt ngắm nhìn và thưởng thức. Chúng phiêu du một biện pháp nhẹ nhàng với ko ưu phiền. Chúng trang trí đến thị trấn nơi em sống đa số mảng hết sạch trơn khôi vào các ngày đầu đông giá chỉ lạnh lẽo. Em có xúc cảm thị xã nhỏng sẽ ngập trong một white color lãng đãng. Và em ước gì trái tlặng bản thân cũng trở nên lặng bình nhỏng áng mây cơ. Nhưng trái tlặng em mỗi khi một gào thét dữ dội nhỏng sóng xô bờ, gào lên vị ghi nhớ anh da diết.Ngay hôm nay trên đây anh đã làm gì, có lưu giữ cho em không? Hay anh vui mỉm cười mặt bạn cơ mà anh chọn lựa. Anh chọn toàn bộ chỉ trừ em. Đau đớn đến nghứa lòng. Em cấp thiết đựng lời rằng vẫn còn đấy yêu anh đậm đà. Con gái lúc yêu thương ko khi nào hụt hẫng.Em quàng chiếc khăn vào cổ cùng bước đầu bước thoát ra khỏi nhà. Trên bé ngõ vắng ngắt vồ cập, đầy ắp kỷ niệm, những cành hoa trạng nguim rung lắc lư, rung lắc lư vào thinc ko. Bóng nắng nhọ mặt người, mờ ảo in dấu chân em trong số những tòa nhà cao tầng. Em thấy mình một mình.Em siết vơi song vai nóng bức, ủ ấm nhị bàn tay kia buốt vào túi áo khoác bên ngoài dày cộm. Nhưng vẫn còn đó giá vì thiếu thốn một bờ vai bền vững và kiên cố lân cận. Cánh hoa trạng nguyên nsống đỏ thắm. Em không tưởng tượng được đóa hoa ấy vẫn nngơi nghỉ như thế nào. Trong mắt em, chỉ đựng chan một láng hình. Em xung khắc khoải mong ngóng.
Bạn đang xem: Ảnh bìa em buông tay rồi hạnh phúc anh nhé

Em cố ý khoác bộ xống áo mà lại anh đam mê, nhằm làn tóc đó, đi bên trên tuyến phố xưa. Để nếu như vô tình gặp nhau, anh đã vẫn nhận ra em thân đại dương người rộng lớn này. Liệu rằng lúc ấy, anh bao gồm đầy đủ dũng cảm nhằm bước tới chào hỏi không? Hay anh đã lướt qua em nhỏng nhị người xa lạ.Anh là 1 tín đồ xuất sắc. Anh vẫn cho em phát âm nỗ lực làm sao là tình thương, là xúc cảm nhung ghi nhớ. Em chưa một khoảng thời gian rất ngắn nào quên được anh.Lần thứ nhất chúng ta gặp nhau, vô tình y hệt như một sự sắp đặt của định mệnh. Dưới cơn mưa đầu mùa. khi ánh nhìn anh va vào đôi mắt em, lồng ngực em nhỏng tan vỡ òa. Như đóa hoa bung nngơi nghỉ, là em, kiêu hãnh vào mưa. Em bước về phía anh. Em ngộp thsinh hoạt, đắm chìm ngập trong hai con mắt của anh ấy, niềm vui của anh ấy. Anh cho dịu dàng. Thị trấn bé bỏng bé dại, quạnh hiu vắng ngắt bỗng bừng sáng sủa, rực rỡ nắng mai, đong đầy màu hạnh phúc.Tình yêu thương đó dẫu chỉ là nụ hoa mỏng dính manh vào phong ba bão tố. Sắc hoa rơi mãi trước mắt em. Gió khẽ thổi qua bờ vai ấm nhỏng kể em rằng ngày xuân sẽ chầm đủng đỉnh gõ cửa. Tìm kiếm bóng hình anh rất khó 1 chút nào, để có được tình thương kia, em phải nỗ lực với cố gắng không dứt. Khuôn mặt anh vừa hiện lên lại như vừa mất tích vào ánh trăng thấp thoáng.Thị trấn trải qua phần nhiều ngày mùa đông nhiều năm lê thê. Đông qua, tuyết tung. Nắng lên. Msinh hoạt cửa ra, hít thở hương thơm không gian sáng sủa mau chóng tinc khôi, người trước tiên em nghĩ ngay đến là anh. Nhắn tin chúc anh ngày bắt đầu an lành.Chọn một mẫu áo thật đẹp, em bước lượn phố. Ngước nhìn rất nhiều cánh anh đào, nụ hoa bình yên ngủ trong ánh nắng sớm mai. Mình xa biện pháp thọ rồi anh nhỉ? Người đi tìm vào ngày xưa đó số đông hoài niệm chưa điện thoại tư vấn thương hiệu. Xóa đi phần lớn bụi bờ, gạt đi các rắc rối, em vẫn nhất quyết hướng về anh, tin vào tình thương chỗ anh.Tình yêu thương trong em đã có được định hình ví dụ. Em chẳng hổ thẹn ngùng thanh minh với anh. Anh bảo rằng “Đừng yêu anh.” Em hỏi lý do vì sao, anh chỉ yên lặng. Nét mặt anh loáng bi quan.Rồi anh với em dần xa nhau. Một ngày, nhị ngày, một tuần chúng ta ko gặp gỡ nhau. Anh cũng không còn gọi điện hay nhắn tin mặc dù cho là lời hỏi thăm. Em ngần ngừ vị điều gì xuất xắc trên tình thương của em không đủ to khiến cho anh không ngohình ảnh đầu chú ý về vùng phía đằng sau. Em vẫn luôn luôn đứng đấy, dõi theo anh cơ mà thôi. Nhưng anh làm sao bao gồm biết.Thị trấn vắng ngắt anh bi tráng tẻ cùng đơn độc. Em mang ra phần đa bông pháo bông cũ. Từng phân tử cất cánh mọi nền trời đầy đủ sắc màu sắc. Em cười nhưng khóe mi lấp lánh lung linh. Em lại trải qua đông đảo góc phố nhỏ, quán coffe bọn họ tốt kẹ đến. Tất cả vẫn đong đầy kỷ niệm. Chắc anh vẫn quên rồi nhỉ?Vậy là ngày xuân tươi vui sẽ trôi qua. Thị trấn khoác lên mình chiếc áo tím màu bởi lăng. Hè mang đến, em cùng bằng hữu đi du lịch đó đây. Đọc mọi cuốn sách anh đam mê, lặng nhìn loại người hỗ tương lan tràn. Em vẫn nói cười cợt, tán phễu thuộc bạn bè dẫu vậy lòng em đã dậy sóng đấy anh à! Em chả biết làm cái gi nhằm nỗi ghi nhớ vơi đi.Dù đến em có bi thảm mang lại đâu, em cũng trở nên mỉm mỉm cười cùng luôn luôn bảo rằng “Em ổn”. Anh đã phân biệt chính là khẩu ca dối, yêu cầu ko anh? Em đã thay quá qua phần nhiều ngày sống thiếu thốn anh. Và em đã trưởng thành. Cũng hệt như bạn ta, em sẽ quên anh sao? Em chưa nghĩ về cho tới điều đó bao giờ. Em không muốn mất đi phần lớn ký kết ức về anh dẫu cho đó là số đông ký ức đau buồn.Những ngày htrần mát lạnh bởi bao hàm trận mưa che lối. Em đến nhà sách, thiết lập một cây cây bút chì. Viết ra đa số đoạn hội thoại giữa em và anh, phần lớn mẫu tin mà lại anh gửi trong quyển nhật cam kết. Em chưa bao giờ nghĩ về vẫn sở hữu một viên tẩy nhằm xóa bọn chúng đi dù sẽ có ngày em chỉ với là hồi ức trong trái tyên ổn anh. Những điều và lắng đọng trường tồn không bao giờ không đủ. Thế đề xuất, em đang bảo quản chúng nlỗi một-hồi-ức-đẹp nhất.Mùa htrằn vội vã đựng bước. Mùa thu lướt thướt xịt sang. Nắng thu nhàn rỗi nhạt xuyên qua ô cửa. Radio đã phân phát công tác “Giai điệu trái tim”, là địa điểm mà lại đầy đủ fan gửi mọi thông điệp kèm bài xích hát thương yêu lẫn nhau. Chị vạc thanh hao viên đọc lá tlỗi của một cô gái vẫn tồn tại nặng trĩu tình với chàng trai trong những khi anh ta đang vứt cô mà lại đi theo duim mới. Lá thư bi hùng như cơn mưa rơi không tính ô cửa sổ. Người nói mưa rất đẹp tuy nhiên mưa bao gồm giấu đi nỗi lưu giữ của rất nhiều bạn đang yêu thương không?Lá thư vừa phát âm xong, nhạc cũng vừa đựng lên. Đó là 1 trong những bài bác hát giờ Nhật bao gồm âm điệu da diết.Rồi chúng ta mỗi cá nhân từng ngảMang mùa xuân của song ta đến sự tàn úaTương lai của em vẫn rộng mởNhưng em lại cảm thấy hoảng sợNăm nay, lại 1 năm nữa, cánh hoa anh đào lại tràn đầyTrên form cửa sổ của chuyến tàu OdakyuuTrong trái tyên ổn emEm nghe có các giọng nói anh…Khung cảnh thị xã vẫn không có gì biến hóa chỉ cần vắng đi một bàn chân hay đi thuộc em dạo phố vào mỗi tối. Lá rubi rơi đầy trước sảnh. Em ngồi bên thềm, đếm từng dòng lá cất cánh đi. Nguyện ước điều gì đấy sẽ tới. Một ngày anh thốt nhiên gọi năng lượng điện và nói rằng thiệt sự anh cũng có thể có tình yêu cùng với em tuy thế anh vẫn do dự cùng chần chừ giữa em với cô ấy.
Xem thêm: Vì Sao Bằng Kiều Và Dương Mỹ Linh Sinh Năm Bao Nhiêu, Dương Mỹ Linh

Toàn thân em lạnh cóng và tê dại. Em không được tỉnh táo bị cắn dở nữa rồi. Anh bảo tạm thời mình hãy làm bạn đi em, sau này là vấn đề cực nhọc xác định. Em không muốn, em hét lên như vậy và bỏ chạy. Nếu ngay lập tức hôm nay em chứa cao tiếng Hotline, liệu anh có nghe thấy? Anh vẫn muốn quay trở lại ngày ấy một đợt nữa không?Em lật gilàm việc từng trang nhật cam kết, gom hết yêu thích đặt vào trong ấy. Ttách lại mưa nữa anh à. Em gắng ô bước ra Sảnh ga. Em ngồi bên trên cái ghế đá cạnh công ty ga, yên ổn nhìn đoàn tàu dần lăn bánh, vướng lại sau lưng số đông làn khói như sương mù. Mưa tí tách bóc. Mọi người guồng chân đi trở về về. Những cặp người tình vào tay, tựa đầu vào nhau hạnh phúc. Hết đoàn tàu này mang đến đoàn tàu không giống nối đuôi nhau, chạy mải miết vào làn mưa lớp bụi mịt ttách. Sân ga đìu hiu. Chỉ còn có giờ mưa rơi êm ái tuy vậy mỗi khi một những.Em đã buông tay anh à! Vì em stress trên tuyến phố search tìm tình cảm, căng thẳng mệt mỏi vì chưng bắt buộc chờ lâu vào vô vọng. Em phải buông ra thôi, ko chạy nữa. Em mong muốn dừng lại để cho mình một cơ hội làm lại cuộc đời. Nhưng buông tay không Có nghĩa là gạt bỏ. Làm sao hoàn toàn có thể lãng quên người từng đến ta hạnh phúc?Buông tay nghĩa là ko nắm 2 tay anh nữa, để anh ra đi. Anh hãy đi kiếm hạnh phúc thực thụ cho riêng mình anh đi nhé! Và anh không nhất thiết phải chần chừ để mà lại sàng lọc. Đối xử xuất sắc với cô ấy và chớ lúc nào có tác dụng fan mình yêu thương buộc phải rơi lệ nhỏng anh đã từng có lần làm cho tổn định thương em, anh nhé!Trên bước đường anh đi, em đứng bên cạnh lề vừa khóc thầm vừa chúc phúc cho anh. Với em, chỉ việc anh sống giỏi, phấn kích, bình yên. Thế là đủ. Em đã tán thành lắm rồi và ko còn gì khác để mà nhớ tiếc nuối.Quá khứ về anh, ký kết ức về anh, em đã khóa chặt vào một góc của trái tyên ổn. Nếu một ngày rất đẹp ttách gì đấy, anh bao gồm tình cờ gọi được mọi chiếc chữ này, em ko ước ao anh vẫn trở lại cùng với em, chỉ mong anh phát âm rằng: Tình yêu chưa hẳn trò đùa, không phải trong tương lai tìm kiếm được tín đồ phù hợp hơn thế thì sẽ chuyển sang họ. Đã yêu thương thì hãy yêu mang đến trọn trái tlặng, thực bụng suốt cả cuộc đời, anh nhé!Còn em, từ bỏ trên đây đang học giải pháp sinh sống và thao tác làm việc một mình. Không lời nhắn thăm hỏi động viên, không bàn tay đan vào vào mùa đông. Không bờ vai mang đến em phụ thuộc mọi khi bi thảm. Em đã quen thuộc dần dần thôi, anh ạ!Năm nay, mùa đông đến nhưng mà em chẳng hề hay biết. Thị trấn buốt rét mướt. Tâm hồn em cũng kia tái. Giáng Sinch không có tuyết, Giáng Sinch ko hoàn hảo nhất. Em mất anh thiệt rồi. Giữa chiếc đời bon chen, em đơn độc với lạc lõng.Anh à! Dù ráng làm sao đi nữa, em cũng trở thành anh dũng bước tiếp con phố phía đằng trước nhưng không thể anh ngơi nghỉ mặt.· Quách Thái Di

Để phần lớn mẩu chuyện và vai trung phong sự, đánh giá của bạn cho cùng với các thính đưa của Blog Radio tương tự như các phân mục rực rỡ khác của Blog Việt cùng Nhạc Việt Plus các bạn hãy nhờ rằng duy nhất hệ trọng email blogviet

Cliông xã để tsay đắm gia cùng cập nhật đông đảo thông báo mới nhất, thuộc share cảm giác bất kỳ thời gian nào bạn muốn cùng với những người thuộc thương mến Blog Việt nhé!